Hôm nay, chúng ta hãy xem xét lời của Đức
Chúa Trời với nội dung là: “Đức tin phải trải qua thử thách của cái chết.”
Thầy Ahn sahng-hong nói rằng đức tin không
thể khuất phục ngay cả khi chết, cũng không được nhượng bộ với cuộc sống hiện tại.
Thầy Ahn sahng-hong kể rằng Ngài đã vượt
qua gian khổ của cái chết trong Chiến tranh Triều Tiên.
Ngài nói rằng Ngài đã không từ bỏ đức tin
của mình bất chấp cuộc sống khó khăn ở vùng núi gần Yang-san. Ngài nói rằng Ngài
không bao giờ vi phạm ngày Sa-bát ngay cả ở nơi làm việc.
(Đa-ni-ên 3: 23-30) “23Còn ba
người, Sa-đơ-rắc, Mê-sác, A-bết-Nê-gô, vẫn bị trói mà rơi vào giữa lò lửa hực.
24Bấy giờ, vua Nê-bu-cát-nết-sa lấy làm lạ, vội-vàng đứng dậy, cất tiếng nói
cùng các nghị-viên rằng: Những kẻ bị ta trói mà quăng vào giữa lửa có phải là
ba người không? Họ tâu cùng vua rằng: Tâu vua, phải. 25Vua lại nói: Nầy,
ta thấy bốn người không có bị trói, bước đi giữa lửa mà chẳng bị thương; và
hình-dung của người thứ tư giống như một con trai của các thần. 26Đoạn,
vua Nê-bu-cát-nết-sa đến gần cửa lò lửa hực, cất tiếng nói rằng: Hỡi Sa-đơ-rắc,
Mê-sác và A-bết-Nê-gô, là tôi-tớ của Đức Chúa Trời Rất Cao, hãy ra và lại đây!
Sa-đơ-rắc, Mê-sác, và A-bết-Nê-gô bèn từ giữa đám lửa mà ra. 27Các quan trấn-thủ,
lãnh-binh, các người cai-trị và các nghị-viên của vua đều nhóm lại, thấy lửa
không có quyền làm hại thân-thể ba người ấy được, cũng chẳng có một sợi tóc nào
trên đầu họ bị sém; áo-xống họ chẳng bị si-sứt chút nào, và mùi lửa cũng chẳng
qua trên họ. 28Vua Nê-bu-cát-nết-sa lại cất tiếng nói rằng: Đáng ngợi-khen Đức
Chúa Trời của Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô! Ngài đã sai thiên-sứ Ngài và giải-cứu
các tôi-tớ Ngài nhờ-cậy Ngài, họ đã trái mạng vua, và liều-bỏ thân-thể mình, hầu
để không hầu-việc và không thờ-phượng thần nào khác ngoài Đức Chúa Trời
mình. 29Cho nên ta ban chiếu-chỉ nầy: Bất-kỳ dân nào, nước nào, thứ tiếng
nào, hễ có người nói xấu đến Đức Chúa Trời của Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô,
thì sẽ bị phân thây, nhà nó sẽ phải thành ra đống phân, vì không có thần nào
khác có thể giải-cứu được thể nầy. 30Vua bèn thăng chức cho Sa-đơ-rắc,
Mê-sác và A-bết-Nê-gô trong tỉnh Ba-by-lôn.” Amen.
Vua Nê-bu-cát-nết-sa đã làm một bức tượng
vàng lớn trên đồng bằng Đu-ra và sai dân chúng thờ lạy tượng đó.
Nhà vua ra lệnh ném vào lò lửa nếu những
ai không quỳ lạy nó.
Đa-ni-ên có ba người bạn.
Ba người bạn của Đa-ni-ên không quỳ lạy thần
tượng vì họ tin vào Đức Chúa Trời.
Người Canh-đê vốn ghét ba người bạn của Đa-ni-ên
đã buộc tội họ với nhà vua.
Ôi nhà vua! Ba người Giu-đa là Sa-đơ-rắc,
Mê-sác và A-bết-Nê-gô đã không tuân theo mệnh lệnh của vua hùng mạnh và chẳng
thờ lạy tượng vàng mà vua đã dựng.
Vì vậy, ba người bạn của Đa-ni-ên đã bị bắt.
Nhà vua cố gắng xoa dịu ba người.
Nhà vua bảo Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô
hãy cúi lạy bức tượng đó ngay bây giờ.
Sau đó ông sẽ cứu họ.
Tuy nhiên, ba người bạn của Đa-ni-ên là
Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-Nê-gô nói rằng: “Là tôi tớ của Đức Chúa Trời, chúng
tôi không thể quỳ lạy thần tượng. Và ngay cả khi chúng tôi đi vào lò lửa hực, Đức
Chúa Trời mà chúng tôi hầu việc sẽ giải cứu chúng ta. Ngay cả khi Ngài không
làm vậy, chúng tôi cũng không thể cúi đầu trước thần tượng.”
Thế là họ không quỳ lạy thần tượng.
Vua nổi giận cất tiếng truyền đốt lò lửa
nóng hơn bảy lần hơn lúc bình-thường đã đốt, nhưng ba người bạn của Đa-ni-ên đã
vượt qua thử thách đó bằng đức tin.
Chúng ta phải tin tưởng rằng Đức Chúa Trời
luôn bảo vệ chúng ta.
(Đa-ni-ên 6: 20-24) “20Khi vua
đến gần hang, lấy giọng rầu-rĩ mà kêu Đa-ni-ên; vua cất tiếng nói cùng Đa-ni-ên
rằng: Hỡi Đa-ni-ên, tôi-tớ Đức Chúa Trời hằng sống! Đức Chúa Trời ngươi mà
ngươi hằng hầu-việc, có thể giải-cứu ngươi khỏi sư-tử được chăng? 21Bấy giờ
Đa-ni-ên tâu cùng vua rằng: Hỡi vua, chúc vua sống đời đời! 22Đức Chúa Trời
tôi đã sai thiên-sứ Ngài, và bịt miệng các sư-tử, nên chúng nó không làm hại
chi đến tôi, bởi tôi đã được nhận là vô-tội trước mặt Ngài. Hỡi vua, đối với
vua cũng vậy, tôi chẳng từng làm hại gì. 23Bấy giờ vua mừng-rỡ lắm, và
truyền đem Đa-ni-ên lên khỏi hang. Vậy Đa-ni-ên được đem lên khỏi hang, và người
ta không thấy một vết-tích nào trên người, bởi người đã nhờ-cậy Đức Chúa Trời
mình. 24Theo lệnh vua, những kẻ đã kiện Đa-ni-ên ấy cùng con-cái và vợ họ đều bị
điệu đến quăng vào hang sư-tử. Khi họ chưa đến dưới đáy hang, thì những sư-tử
đã vồ lấy và xé xương hết thảy.” Amen.
Từ Đa-ni-ên 6: 1, vua Đa-ri-út thấy Đa-ni-ên
làm tốt công việc nên muốn phong Đa-ni-ên làm quan thượng-thơ cai trị đất nước.
Những người ghen tị với Đa-ni-ên đã âm mưu
làm hại ông và vạch trần lỗi lầm của ông, nhưng họ không thể tìm ra lỗi lầm vì Đa-ni-ên
quá trung thành.
Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy Đa-ni-ên cầu
nguyện với Đức Chúa Trời ba lần một ngày nên lợi dụng điều đó và buộc tội ông.
Họ ra chiếu chỉ và nhận được sự chấp thuận
của nhà vua.
“Trong ba mươi ngày, hễ ai cầu-xin thần
nào hay một người nào ngoài vua, thì, hỡi vua, kẻ ấy sẽ phải quăng vào hang
sư-tử.”
Khi biết rằng nhà vua ban ra lệnh cấm đó
thì đấng tiên tri Đa-ni-ên vẫn cầu nguyện với Đức Chúa Trời ba lần một ngày.
Và Đa-ni-ên bị thử thách và bị quăng vào
hang sư-tử nhưng ông đã chiến thắng.
Khi gặp khó khăn, chúng ta phải cố gắng
làm theo Lời và quy tắc của Đức Chúa Trời.
(Công vụ các sứ đồ 4: 1-19)
“1Phi-e-rơ và Giăng đương nói với dân-chúng, thì các thầy tế-lễ, quan coi đền-thờ,
và người Sa-đu-sê thoạt đến, 2tức mình vì hai người dạy dân-chúng và
rao-truyền, nhân Đức Chúa Jêsus, sự từ kẻ chết sống lại. 3Họ bắt hai người
giam vào ngục cho đến bữa sau, vì bấy giờ đã tối rồi. 4Dầu vậy, có nhiều
người đã nghe đạo thì tin, số tín-đồ lên đến độ năm ngàn. 5Bữa sau, các quan,
các trưởng-lão, các thầy thông-giáo nhóm tại thành Giê-ru-sa-lem, 6với
An-ne, là thầy cả thượng-phẩm, Cai-phe, Giăng, A-léc-xan-đơ và hết thảy mọi người
thuộc về họ thầy cả thượng-phẩm. 7Họ bắt Phi-e-rơ và Giăng đến hầu trước mặt
mình, và hỏi rằng: Bởi quyền-phép nào hay là nhân danh ai mà các ngươi làm điều
nầy? 8Bấy giờ Phi-e-rơ, đầy-dẫy Đức Thánh-Linh, nói rằng: Hỡi các quan và
các trưởng-lão, 9nếu ngày nay chúng tôi bị tra-hỏi vì đã làm phước cho một
người tàn-tật, lại hỏi chúng tôi thể nào người đó được lành, 10thì hết thảy
các ông, và cả dân Y-sơ-ra-ên đều khá biết, ấy là nhân danh Đức Chúa
Jêsus-Christ ở Na-xa-rét, Đấng mà các ông đã đóng đinh trên thập-tự-giá, và Đức
Chúa Trời đã khiến từ kẻ chết sống lại, ấy là nhờ Ngài mà người nầy được lành-mạnh
hiện đứng trước mặt các ông. 11Jêsus nầy là hòn đá bị các ông xây nhà bỏ
ra, rồi trở nên hòn đá góc nhà. 12Chẳng có sự cứu-rỗi trong đấng nào khác;
vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ
đó mà được cứu. 13Khi chúng thấy sự dạn-dĩ của Phi-e-rơ và Giăng, biết rõ rằng ấy
là người dốt-nát không học, thì đều lấy làm lạ; lại nhận-biết hai người từng ở
với Đức Chúa Jêsus. 14Nhưng vì thấy người được chữa lành đứng bên hai người,
nên chúng không có lời gì để bẻ-bác được hết. 15Chúng biểu hai người ra khỏi
tòa công-luận rồi, bèn bàn-luận cùng nhau, 16rằng: Chúng ta xử với hai người
nầy làm sao? Vì cả dân thành Giê-ru-sa-lem đều biết rõ thật họ đã làm ra một
phép lạ sờ-sờ; chúng ta chối không nổi. 17Dầu vậy, hầu cho việc khỏi đồn
ra trong dân nữa, chúng ta nên lấy lời ngăm-dọa, cấm họ, từ rày về sau, chớ lấy
danh đó dạy-dỗ không cứ là ai. 18Họ bèn đòi hai người vào, rồi cấm tiệt,
chẳng cho nhân danh Đức Chúa Jêsus mà nói hay là dạy. 19Nhưng Phi-e-rơ và
Giăng trả lời rằng: Chính các ông hãy suy-xét, trước mặt Đức Chúa Trời có nên
vâng lời các ông hơn là vâng lời Đức Chúa Trời chăng?” Amen.
Khi Phi-e-rơ và Giăng lên đền thờ cầu nguyện
vào giờ cầu nguyện thứ chín, họ gặp một người què ở cổng đẹp đẽ của đền thờ.
Phi-e-rơ đã nhân danh Đức Chúa Giê-su
Christ để chữa lành cho người đó.
Thế là mọi người tụ tập lại tại đó.
Khi các sứ đồ giảng về sự phục sinh của Đức
Chúa Giê-su Christ và Tin Lành của Đấng Christ thì các thầy tế-lễ, quan coi đền-thờ,
và người Sa-đu-sê đã bắt họ lại.
Họ bắt hai người giam vào ngục cho đến bữa
sau mới tra hỏi vì bấy giờ đã tối rồi.
Ngày hôm sau họ bị thẩm vấn tại tòa
công-luận.
Tòa công-luận hỏi rằng bởi quyền-phép nào
mà họ làm được điều đó.
Phi-e-rơ trả lời rằng khi được hỏi về người
tàn tật được chữa lành, ông nói rằng người này đã được chữa lành nhân danh Đức
Chúa Giê-su Christ.
Và Phi-e-rơ đã làm chứng về Đức Chúa
Giê-su Christ.
Các quan, các trưởng-lão, các thầy
thông-giáo không có lời gì để bẻ-bác được hết vì thấy người được chữa lành đứng
bên hai người.
Thật đáng lo ngại khi bị đưa đến Tòa công
luận để thẩm vấn, nhưng Phi-e-rơ và Giăng đã làm chứng một cách đầy tự tin.
(Công vụ các sứ đồ 12: 1-17)
“1Đương thuở đó, vua Hê-rốt hà-hiếp một vài người trong Hội-thánh. 2Vua
dùng gươm giết Gia-cơ là anh của Giăng; 3thấy điều đó vừa ý người Giu-đa,
nên cũng sai bắt Phi-e-rơ nữa. 4Bấy giờ nhằm ngày ăn bánh không men. Vậy,
vua bắt người và hạ ngục, phó cho bốn ngũ binh canh-giữ, mỗi ngũ có bốn tên
lính. Vua toan đợi lúc xong lễ Vượt-qua, thì bắt người ra hầu trước mặt
dân-chúng. 5Vậy, Phi-e-rơ bị cầm trong khám, còn Hội-thánh cứ cầu-nguyện Đức
Chúa Trời cho người luôn. 6Vả, đêm rạng ngày mà Hê-rốt định bắt Phi-e-rơ ra hầu,
người đang mang hai xiềng, ngủ giữa hai tên lính, và trước cửa có quân-canh giữ
ngục. 7Thình-lình, một thiên-sứ của Chúa đến, và có ánh sáng soi trong ngục
tối. Thiên-sứ đập vào sườn Phi-e-rơ, đánh thức người, mà rằng: Hãy mau chờ dậy.
Xiềng bèn rớt ra khỏi tay người. 8Kế đó thiên-sứ nói rằng: Hãy nịt lưng và
mang dép vào đi. Phi-e-rơ làm theo. Thiên-sứ lại tiếp: Hãy mặc áo ngoài và theo
ta. 9Phi-e-rơ ra theo; chẳng biết điều thiên-sứ làm đó là thật, song tưởng
mình thấy sự hiện-thấy. 10Khi qua khỏi vọng canh thứ nhứt, rồi vọng thứ
nhì, thì đến nơi cửa sắt, là cửa thông vào thành; cửa đó tự mở ra trước mặt hai
người, rồi hai người vượt ra khỏi, đi lên đàng cái, tức thì thiên-sứ lìa
Phi-e-rơ. 11Phi-e-rơ bèn tỉnh lại và nói rằng: Bây giờ ta nhận biết thật Đức
Chúa Trời đã sai thiên-sứ Ngài giải-cứu ta ra khỏi tay Hê-rốt cùng khỏi điều
dân Giu-đa đang mong-đợi. 12Người suy-nghĩ lại điều đó, rồi đến nhà Ma-ri,
mẹ của Giăng, cũng gọi là Mác, là nơi có nhiều người đang nhóm lại cầu-nguyện. 13Người
gõ cửa nhà ngoài, một con đòi tên là Rô-đơ đến nghe, 14nhận biết tiếng
Phi-e-rơ nên mừng-rỡ lắm, đến nỗi chẳng mở cửa, nhưng trở chạy vào báo tin rằng
Phi-e-rơ đương đứng trước cửa. 15Người ta nói rằng: Mầy sảng. Song nàng
quyết là quả thật. Họ bèn nói: Ấy là thiên-sứ của người. 16Nhưng Phi-e-rơ
cứ gõ cửa hoài. Khi mở cửa, thấy Phi-e-rơ, hết thảy đều kinh-hãi. 17Nhưng
người lấy tay ra dấu biểu chúng làm thinh, rồi thuật lại cho biết Chúa đã dùng
cách nào cứu mình khỏi ngục; đoạn, người lại dặn rằng: Hãy cho Gia-cơ và anh em
biết điều nầy. Rồi đó, người bước ra sang nơi khác.” Amen.
Người Giu-đa rất vừa ý vì vua Hê-rốt đã
dùng gươm giết Gia-cơ.
Phi-e-rơ cũng bị bắt và giam trong tù với
ý định giết ông, nhưng ông được thả ra với sự giúp đỡ của một vị thiên sứ.
(Công vụ các sứ đồ 20: 22-31) “22Kìa,
nay bị Đức Thánh-Linh ràng-buộc, tôi đi đến thành Giê-ru-sa-lem, chẳng biết điều
chi sẽ xảy đến cho tôi ở đó; 23duy Đức Thánh-Linh đã bảo trước cho tôi rằng
từ thành nầy sang thành khác dây xích và hoạn-nạn đương đợi tôi
đó. 24Nhưng tôi chẳng kể sự sống mình làm quí, miễn chạy cho xong việc đua
tôi và chức-vụ tôi đã lãnh nơi Đức Chúa Jêsus, để mà làm chứng về Tin-lành của
ơn Đức Chúa Trời. 25Hiện bây giờ, tôi biết rằng giữa anh em mà tôi đã ghé
qua giảng về nước Đức Chúa Trời, thì chẳng có một ai sẽ thấy mặt tôi nữa. 26Nên
bữa nay tôi nói quyết trước mặt các anh em rằng tôi tinh sạch về huyết anh em hết
thảy. 27Vì tôi không trễ-nải một chút nào để tỏ ra cho biết hết thảy ý-muốn
của Đức Chúa Trời. 28Anh em hãy giữ lấy mình, và luôn cả bầy mà Đức Thánh-Linh
đã lập anh em làm kẻ coi-sóc, để chăn Hội-thánh của Đức Chúa Trời, mà Ngài đã
mua bằng chính huyết mình. 29Còn tôi biết rằng sau khi tôi đi, sẽ có
muông-sói dữ-tợn xen vào trong vòng anh em, chẳng tiếc bầy đâu; 30lại giữa
anh em cũng sẽ có những người nói lời hung-ác dấy lên, ráng sức dỗ môn-đồ theo
họ. 31Vậy, hãy tỉnh-thức, nhớ lại rằng trong ba năm hằng đêm và ngày, tôi
hằng chảy nước mắt ra mà khuyên-bảo cho mọi người luôn.” Amen.
Sứ đồ Phao-lô nói rằng ông sẽ đến thành
Giê-ru-sa-lem vì ông bị Đức Thánh-Linh ràng-buộc.
Nhưng những người nói tiên tri ở nhiều
thành phố khác lại phản đối rằng Phao-lô không nên đi vì rắc rối sẽ xảy đến với
ông.
Tuy nhiên, sứ đồ Phao-lô nói rằng ông có một
sứ mệnh từ Đức Chúa Giê-su, và nếu Đức Chúa Giê-su không kêu gọi ông, ông sẽ
không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết.
Ông rất biết ơn Đức Chúa Giê-su đã kêu gọi
ông nên ông nói rằng ông sẽ hoàn thành sứ mệnh này ngay cả khi phải hy sinh sự
sống của mình.
(II Cô-rinh-tô 11: 23-33) “23Họ
là kẻ hầu việc của Đấng Christ phải chăng? Ừ, — tôi nói như kẻ dại-dột, —
tôi lại là kẻ hầu việc hơn! Tôi đã chịu khó-nhọc nhiều hơn, tù-rạc nhiều hơn,
đòn-vọt quá chừng. Đòi phen tôi gần phải bị chết; 24năm lần bị người
Giu-đa đánh roi, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục; 25ba lần bị đánh đòn;
một lần bị ném đá; ba lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một
đêm. 26Lại nhiều lần tôi đi đường, nguy trên sông-bến, nguy với trộm-cướp,
nguy với giữa dân mình, nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong
các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả-dối; 27chịu khó chịu nhọc,
lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa-lồ. 28Còn
chưa kể mọi sự khác, là mỗi ngày tôi phải lo-lắng về hết thảy các Hội-thánh. 29Nào
có ai yếu-đuối mà tôi chẳng yếu-đuối ư? Nào có ai vấp-ngã mà tôi chẳng như nung
như đốt ư? 30Ví phải khoe mình, thì tôi sẽ khoe mình về sự yếu-đuối
tôi. 31Đức Chúa Trời là Cha Đức Chúa Jêsus, là Đấng đáng ngợi-khen đời đời
vô-cùng, biết rằng tôi không nói dối đâu. 32Ở thành Đa-mách, quan tổng-đốc
của vua A-rê-ta giữ thành của người Đa-mách để bắt tôi. 33Có người từ cửa-sổ
dòng tôi xuống, bằng một cái giỏ, dọc theo lưng thành, ấy vậy là tôi thoát khỏi
tay họ.” Amen.
Sứ đồ Phao-lô nói về quá khứ của ông đã
trãi qua để bác bỏ những lời khoe khoang của các sứ đồ giả, những người tự cho
mình là đầy tớ chân thật của Đấng Christ.
Trên thực tế, sứ đồ Phao-lô là một trong số
những người Giu-đa giữa những người Giu-đa và là một người làm việc chăm chỉ
hơn bất kỳ ai khác vì Tin lành.
Khi sứ đồ Phao-lô ở quê hương Tạt-sơ, ông
đã bị người Giu-đa đánh đập năm lần, và trong cuộc hành trình truyền giáo, ông
bị đắm tàu ba lần, và một lần bị bỏ lại một mình trên biển suốt một ngày một
đêm.
Ngoài ra, vì Tin lành ông chịu khó chịu nhọc,
lắm lúc thức đêm không ngủ được, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh,
không được nghỉ ngơi và lõa-lồ.
Ngay cả giữa những đau khổ như vậy, điều
không rời khỏi trái tim sứ đồ Phao-lô mỗi ngày là lòng khao khát của ông đối với
các thánh đồ yếu đuối.
Tuy nhiên, sứ đồ Phao-lô nói rằng điều duy
nhất ông thực sự tự hào là sự yếu đuối của chính mình. Ông kể về trải nghiệm
đáng xấu hổ khi phải chạy trốn trong đêm trong một chiếc thúng để tránh bị đàn
áp sau khi hoán cải ăn năn trên đường đến thành Đa-mách.
Sở dĩ một người yếu đuối như vậy được sử dụng,
không bị đánh gục dù vô số gian khổ là vì công lao vĩ đại của Đức Chúa Giê-su.
Khi chúng ta tin tưởng vào đức tin của
mình thì dù gặp khó khăn đến mấy, chúng ta cũng không nhượng bộ và phấn đấu vì
vương quốc của Đức Chúa Trời.
(Giăng 15: 20-21) “20Hãy nhớ lời
ta đã nói cùng các ngươi: Đầy-tớ chẳng lớn hơn chủ mình. Nếu họ đã bắt-bớ ta, ắt
cũng bắt-bớ các ngươi; bằng họ đã giữ lời ta, ắt cũng giữ lời các
ngươi. 21Nhưng vì danh ta họ sẽ lấy mọi điều đó đãi các ngươi, bởi họ
không biết Đấng đã sai ta đến.” Amen.
Nếu chúng ta bị đau khổ và bắt bớ vì Tin
Lành, chúng ta phải vui mừng vì điều đó.
Bởi vì phần thưởng rất lớn được hứa hẹn
ban cho chúng ta.
Giống như mọi người đã lắng nghe Đức Chúa
Giêsu, họ sẽ lắng nghe chúng ta.
(Rô-ma 5: 3-6) “3Nào những thế
thôi, nhưng chúng ta cũng khoe mình trong hoạn-nạn nữa, vì biết rằng hoạn-nạn
sanh sự nhịn-nhục, 4sự nhịn-nhục sanh sự rèn-tập, sự rèn-tập sanh sự
trông-cậy. 5Vả, sự trông-cậy không làm cho hổ-thẹn, vì sự yêu-thương của Đức
Chúa Trời rải khắp trong lòng chúng ta bởi Đức Thánh-Linh đã được ban cho chúng
ta. 6Thật vậy, khi chúng ta còn yếu-đuối, Đấng Christ đã theo kỳ hẹn chịu chết
vì kẻ có tội.” Amen.
Sứ đồ Phao-lô nói rằng ông vui mừng trong
hoạn nạn.
Những người tin vào Đức Chúa Giê-su Christ
chắc chắn sẽ gặp hoạn nạn.
Đây là sự can thiệp của Đức Chúa Trời để
hoàn tất sự cứu rỗi của chúng ta.
Khi chúng ta thường nghĩ đến những khó
khăn, chúng ta nghĩ rằng mình đang đau khổ vì đã phạm tội nhiều với Đức Chúa Trời.
Sự hoạn nạn là thực hiện ý muốn của Đức
Chúa Trời khiến chúng ta nghĩ đến sự cần thiết của Đức Chúa Giê-su khi chúng ta
trải qua cơn hoạn nạn.
Trong Phục truyền luật lệ ký 8, Đức Chúa
Trời dẫn người dân Y-sơ-ra-ên đi trong đồng vắng trong 40 năm. Nó là để kiểm
tra họ để biết những gì trong lòng họ và liệu họ có tuân giữ các điều răn của
Ngài hay không. Khi khó khăn xảy đến, chúng ta phải biết ý muốn của Đức Chúa Trời
và vượt qua nó một cách khéo léo.
(II Cô-rinh-tô 1: 6-7) “6Như vậy,
hoặc chúng tôi gặp hoạn-nạn, ấy là cho anh em được yên-ủi và được rỗi; hoặc
chúng tôi được yên-ủi ấy là cho anh em được yên-ủi, mà sự yên-ủi đó được hiện
ra bởi anh em chịu cách nhịn-nhục những sự đau-đớn mà chúng tôi cùng chịu. 7Sự
trông-cậy của chúng tôi về anh em thật vững-vàng; vì biết rằng bởi anh em có phần
trong sự đau-đớn, thì cũng có phần trong sự yên-ủi vậy.” Amen.
Sứ đồ Phao-lô nói rằng ông đã chịu đau khổ
rất nhiều trong khi rao giảng Tin Lành đến nỗi niềm hy vọng về sự sống của ông
đã mất đi. Mặc dù vậy, ông nói rằng chính nhờ sự an ủi của Đức Chúa Trời mà ông
có thể rao giảng Tin Lành cho đến cuối cùng.
Sứ đồ Phao-lô nói rằng Đức Chúa Trời an ủi
chúng ta khi chúng ta đau khổ và cho phép chúng ta an ủi những người anh em
đang đau khổ của mình thông qua sự an ủi mà chúng ta nhận được. Đó là lý do tại
sao sứ đồ Phao-lô nói ông vui mừng ngay cả trong hoạn nạn.
(II Cô-rinh-tô 12: 7-9) “7Vậy
nên, e rằng tôi lên mình kiêu-ngạo bởi sự cao-trọng cả thể của những sự tỏ ra ấy
chăng, thì đã cho một cái giằm xóc vào thịt tôi, tức là quỉ-sứ của Sa-tan, để vả
tôi, và làm cho tôi đừng kiêu-ngạo. 8Đã ba lần tôi cầu-nguyện Chúa cho nó
lìa xa tôi. 9Nhưng Chúa phán rằng: Ân-điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức-mạnh
của ta nên trọn-vẹn trong sự yếu-đuối. Vậy tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự
yếu-đuối tôi, hầu cho sức-mạnh của Đấng Christ ở trong tôi.” Amen.
Trước đó, sứ đồ Phao-lô đã nói về những điều
đã được tiết lộ.
Ngoài ra, ở đây ông nói về một cái giằm
xóc.
Đức Chúa Trời đã ban cho Phao-lô một cái
giằm xóc vì sợ ông trở nên “kiêu-ngạo.”
Ở đây không giải thích cái giằm xóc là gì.
Nó dường như là một loại bệnh nào đó, và sứ đồ Phao-lô đã cầu nguyện ba lần cho
nó khỏi đi. Nhưng Đức Chúa Trời nói ân sủng của Ngài đã đủ cho ông rồi. Sứ đồ Phao-lô
nói rằng quyền năng của Đức Chúa Trời được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối,
nên bây giờ ông khoe mình về sự yếu đuối của mình.
Chúng ta không được đứng ở tư thế cao. Hãy
đứng ở tư thế thấp.
Vì nó khiến chúng ta trở nên kiêu ngạo.
(Ma-thi-ơ 16: 24-27) “24Đức
Chúa Jêsus bèn phán cùng môn-đồ rằng: Nếu ai muốn theo ta, thì phải liều mình,
vác thập-tự-giá mình mà theo ta. 25Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất,
còn ai vì cớ ta mà mất sự sống thì sẽ được lại. 26Người nào nếu được cả
thiên-hạ mà mất linh-hồn mình, thì có ích gì? Vậy thì người lấy chi mà đổi
linh-hồn mình lại? 27Vì Con người sẽ ngự trong sự vinh-hiển của Cha mình
mà giáng xuống cùng các thiên-sứ, lúc đó, Ngài sẽ thưởng cho từng người, tùy việc
họ làm.” Amen.
Ngài bảo chúng ta hãy từ bỏ chính mình,
vác thập tự giá mình mà theo Ngài.
Thập tự giá chúng ta phải vác là sứ mệnh rao
giảng Tin Lành của chúng ta.
Những hy vọng, ước muốn và tình cảm của thế
gian này không được đặt lên hàng đầu, nhưng chúng ta phải đặt Tin Lành lên hàng
đầu, đặt trước nhất. (Đặt mọi sự của Chúa lên hàng đầu)
Amen!!!