Đa-ni-ên 11 có liên quan đến những lời trong Đa-ni-ên
8 và Đa-ni-ên 12.
Các câu 1-22 của Đa-ni-ên 11 được giải thích là từ
thời vua Si-ru cho đến khi Đức Chúa Giê-su bị đóng đinh.
Các câu 23-45 của Đa-ni-ên 11 được hiểu là thời kỳ cuối cùng.
(Đa-ni-ên 11: 1-2) “1Trong năm đầu đời
vua Đa-ri-út, người Mê-đi, ta đã dấy lên để giúp-đỡ người và làm cho mạnh. 2Bây
giờ ta sẽ cho ngươi biết sự chân-thật. Nầy, còn có ba vua trong nước Phe-rơ-sơ
sẽ dấy lên, lại vua thứ tư có nhiều của-cải hơn hết thảy; và khi của-cải làm
cho vua đó nên mạnh, thì người xui-giục mọi người nghịch cùng nước Gờ-réc.”
Trong Đa-ni-ên 11: 1-2 ở đây, chủ ngữ được diễn đạt
bằng “Ta”.
Ở đây “Ta” chính là thiên sứ Gáp-ri-ên.
Thiên sứ Gáp-ri-ên giải thích sự mặc khải cho
Đa-ni-ên.
Ba vị vua sẽ trỗi sau ở nước Phe-rơ-sơ.
Và vị vua thứ tư giàu hơn rất nhiều so với ba vị vua
kia.
Thời đại mà thiên sứ Gáp-ri-ên giải thích với Đa-ni-ên
là thời đại vua Si-ru.
Sau vua Si-ru, ba vị vua sẽ trỗi dậy.
Và vị vua thứ tư giàu có hơn họ rất nhiều.
Trong lịch sử, Si-ru, vua của Phe-rơ-sơ, đã chiến đấu
với Massagetae và tử trận tại đó.
Sau khi Si-ru chết, và con trai cả của Si-ru là
Cambyses II lên ngôi, nhưng ông đã chết trên đường đến Ai Cập.
Trước khi Cambyses đi thám hiểm Ai Cập, ông ta đã bí
mật giết anh trai mình là Smerdis/(Bardiya).
Tuy nhiên, trong khi Cambyses đang trong chuyến thám
hiểm đến Ai Cập, Gaumata, người biết rằng Smerdis đã chết, đã giả làm Smerdis
và lên ngôi.
Cambyses chết khi đang trở về đất nước của mình để
đính chính sự thật này.
Smerdis giả lên ngôi một thời gian ngắn, nhưng cộng
sự thân cận của Cambyses là Darius Histapes (Darius I) đã lật đổ Smerdis giả và
lên ngôi.
Đây là vua Đa-ri-út, người đã ra lệnh xây dựng đền
thờ cho người dân Y-sơ-ra-ên (519 TCN).
Darius Histapes (Darius I) tấn công Hy-lạp.
Nếu chúng ta nhìn vào các ghi chép lịch sử về trận
chiến Marathon, người Phe-rơ-sơ đã tấn công Athena để chinh phục Hy Lạp nhưng
đã thất bại.
Sau khi Darius Histapes (Darius I) chết, con trai
ông là Ahasuerus (Xerxes I) (“A-suê-ru”) lên làm vua, ông huy động mọi nguồn lực
để tập hợp 5,5 triệu binh lính và xâm lược Hy Lạp một lần nữa, nhưng cuối cùng
đã bị đánh bại.
(Trận chiến Salamis) Ahasuerus (“A-suê-ru”) này là
chồng của Ê-xơ-tê.
Đất nước Mê-đi và Phe-rơ-sơ (Ba Tư) bị Alexander của
Hy Lạp đánh bại vào năm 331 trước công nguyên và vương quốc này đã kết thúc
đây.
(Đa-ni-ên 11: 3-4) “3Song sẽ có một vua mạnh
dấy lên, lấy quyền lớn cai-trị và làm theo ý mình. 4Khi vua ấy đã dấy lên,
thì nước người bị xé và chia ra theo bốn gió của trời, nhưng không truyền lại
cho con cháu, cũng không như quyền đã dùng mà cai-trị trước nữa; vì nước người
sẽ bị nhổ và phó cho người khác ngoài những người đó.”(Hình 2)
Trong Đa-ni-ên 11:3 nói rằng trong tương lai sẽ xuất
hiện một vị vua hùng mạnh, và ông cai trị với uy quyền lớn và làm bất cứ điều
gì mình muốn.
Nó đề cập đến việc Alexander trỗi dậy, đánh thắng
Phe-rơ-sơ và thành lập đất nước Hy Lạp.
Và sau cái chết của Alexander Đại đế, quyền lực được
truyền lại cho con trai ông, nhưng con trai ông bị ám sát và đất nước bị chia cắt
thành bốn đất nướcvới 4 vị tướng quân dưới quyền của hoàng
đế Alexander.
Bốn vị tướng quân của hoàng đế Alexander là Ptolemy,
Cassander, Lysimachus và Seleucus.
1. Ptolemy chiếm Ai Cập và vùng phụ cận để trở thành
Vua phương Nam.
2. Cassander chiếm đóng Hy Lạp và vùng phụ cận và trở
thành Vua phương Tây.
3. Lysimachus chiếm vùng phụ cận của Tiểu Á và trở thành
Vua phương Bắc.
4. Seleucus đánh
chiếm Syria và Ba-by-lôn và trở thành Vua phương Đông.
Bốn đất nước và chiếc sừng nhỏ
(Đa-ni-ên 11: 5-13) “5Vua phương nam sẽ
được mạnh; nhưng một trong các tướng của vua sẽ được mạnh hơn vua, và có quyền
cai-trị; quyền người sẽ lớn lắm. 6Đến cuối-cùng mấy năm, các vua đó sẽ đồng-minh
với nhau; công-chúa vua phương nam đến cùng vua phương bắc để kết hòa-hảo.
Nhưng sức của cánh tay công-chúa chắc không được lâu; quyền của vua phương bắc
và cánh tay người cũng chẳng còn; nhưng công-chúa và những kẻ đã dẫn nó đến, và
người sinh ra nó, cùng kẻ đã giúp-đỡ nó trong lúc đó đều sẽ bị nộp. 7Một chồi ra
từ rễ công-chúa, dấy lên để nối ngôi nó, mà đến cùng cơ-binh, vào trong đồn-lũy
vua phương bắc, đánh và thắng được. 8Người bắt cả các thần họ làm phu-tù
đem sang nước Ê-díp-tô, cả các tượng đúc và các khí-mạnh bằng vàng bằng bạc nữa;
đoạn trong vài năm, người sẽ không đánh vua phương bắc. 9Vua nầy sẽ tiến
vào nước vua phương nam, nhưng lại trở về xứ mình. 10Hai con trai vua phương bắc
đi chiến trận, nhóm một đoàn cơ-binh lớn, sẽ đến, sẽ tràn ra và đi qua; chúng
nó sẽ trở về và chiến trận cho đến đồn-lũy vua phương nam. 11Bấy giờ vua
phương nam tức giận, ra ngoài để đánh nhau cùng vua phương bắc, sắp sẵn-sàng một
cơ-binh đông, và cơ-binh của vua phương bắc phải phó vào tay người. 12Cơ-binh
đó tan rồi, thì lòng vua phương nam sẽ lên kiêu-ngạo. Người sẽ làm cho ngã xuống
bấy nhiêu vạn người, nhưng không được thắng. 13Vua phương bắc sẽ trở về,
thâu-nhóm cơ-binh đông hơn nữa; và đến cuối-cùng các kỳ tức là các năm, người sẽ
đến với một cơ-binh lớn và đồ rất nhiều.”
Sau cái chết của Alexander, đất nước bị chia thành bốn
đất nước, nhưng sau đó bốn đất nước này lại biến thành hai đất nước (Vua phương
Bắc và Vua phương Nam).
Ptolemy, Vua phương Nam, chiếm các thành phố lớn của
Ê-díp-tô (Ai Cập) và ngày càng trở nên hùng mạnh, trở thành Vua phương Nam.
Ngoài ra, Seleucus, Vua
phương Đông, người đã thống nhất phương Tây và phương Bắc và trở thành Vua
phương Bắc.
Vua phương Bắc đang tìm cơ hội xâm lược Vua phương Nam
(Ptolemy, Ai Cập).
Bốn đất nước chia làm hai đất nước, và luôn xảy ra
chiến tranh giữa Vua phương Nam (Ai Cập) và vua phương Bắc (Syria) không bao giờ
chấm dứt.
Cuộc chiến giữa Ptolemy, vị vua thứ hai của Ai Cập
và Antiochus III, vị vua thứ ba của Sy-ri-a, rất khốc liệt.
Tuy nhiên ở Đa-ni-ên 11:6, có nói rằng một thỏa thuận
đã được thực hiện giữa Vua phương Nam (Ai Cập) và vua phương Bắc (Syria).
Họ ký một hiệp định hòa bình, đề nghị trao công chúa
Ai Cập cho Sy-ri-a, tặng rất nhiều của cải và cho phép đứa con trai do công
chúa sinh ra kế vị ngai vàng Sy-ri-a.
Vì vậy, vua Syria đã phế bỏ hoàng hậu và hai con
trai của bà, phong Berenice, công chúa của Ai Cập, làm hoàng hậu, và đồng thời
hai nước ký kết một hiệp ước với điều kiện hoàng tử do bà sinh ra sẽ kế vị ngai
vàng.
Tuy nhiên, hai năm sau, Vua phương Nam, Ptolemy, chết
và hiệp ước bị phá vỡ.
Vì vậy, Antiochus, vua của Syria, phớt lờ hiệp ước
trước đó và triệu cựu hoàng hậu cùng hai con trai của bà trở lại cung điện một
lần nữa.
Vì vậy, cựu hoàng hậu giành lại quyền lực, để con
trai kế vị ngai vàng, cựu hoàng hậu đã đầu độc chồng mình là Antiochus và để
con trai bà là Seleucus
lên ngôi nhằm kế vị ngai vàng.
Hoàng hậu đã giết công chúa Berenice và những người
hầu cận của bà ấy từ Ai Cập.
Trong Đa-ni-ên 11:7 nói rằng một trong những hậu duệ
công chúa sẽ chiến đấu với Vua phương Bắc, nhưng “anh trai” của Berenice,
Ptolemy II đã kế vị cha mình và trở thành vua, và để trả thù cho cái chết của
em gái mình, ông đã xâm lược phương Bắc và đánh bại Sy-ri-a trong phương Bắc.
Ông ta đã chiếm được đến tận thượng nguồn sông Ơ-phơ-rát.
Tuy nhiên, khi nghe tin nội chiến nổ ra ở Ai Cập, họ
đã rút lui và mang theo nhiều chiến lợi phẩm.
Sau đó, hai năm sau, Vua phương Bắc khôi phục quyền
lực và tấn công Vua phương Nam, nhưng ông ta không thể đánh bại nó và bị đuổi đi.
Ở đây chúng ta đang nói về cuộc chiến giữa Ai Cập, Vua
phương Nam, và Sy-ri, Vua phương Bắc.
Thời kỳ hoàng kim của La Mã
(Đa-ni-ên 11: 14-19) “14Trong khi ấy nhiều
người nổi lên nghịch cùng vua phương nam, và các con-cái của kẻ hung-dữ trong
dân ngươi sẽ dấy lên, hầu cho ứng-nghiệm sự hiện-thấy, nhưng họ sẽ ngã xuống.
15Vậy vua phương bắc sẽ đến; dựng đồn-lũy, lấy một thành vững-bền; và quân
phương nam, dầu cho đến quân tinh-nhuệ nữa, cũng không thể đứng vững được. Vì
chẳng có sức nào chống lại được. 16Nhưng kẻ đến đánh nó sẽ làm tùy ý mình,
và chẳng có ai đương lại với người. Người sẽ đứng trong đất vinh-hiển, cầm sự hủy-phá
trong tay. 17Người quyết lòng lấy sức của cả nước mình mà đến; đoạn, người
sẽ giao-hòa với nó, và sẽ làm ứng-nghiệm; nó sẽ đem con gái của đàn-bà cho nó,
để làm bại-hoại; nhưng nó sẽ không đứng được và cũng không thuộc về người. 18Đoạn,
người quay sang các cù-lao và chiếm lấy nhiều nơi. Nhưng một vua sẽ làm cho
thôi sự sỉ-nhục người làm ra, và còn làm cho sự đó lại đổ trên người. 19Đoạn
người sẽ trở mặt về các đồn-lũy đất mình; nhưng chắc phải vấp và ngã, và chẳng
được tìm thấy nữa.”
Bản đồ thế giới được chia thành Vua phương Nam và
Vua phương Bắc.
Trong Đa-ni-ên 11: 14 nói rằng sẽ có nhiều người nổi
lên tấn công Vua phương Nam.
Điều này là gì?
Ptolemy V, vua của Ai Cập, trở thành vua khi mới 5
tuổi sau khi cha ông qua đời trong một cuộc sống
vô độ.
Một người đàn ông tên là Agathocles,
từng là thủ tướng của đất nước Ai Cập, thay mặt
vị vua trẻ cai trị đất nước, nhưng lại lạm dụng quyền lực của
mình.
Vì vậy, người dân của Alexandria giết Agathocles.
Và vì đất nước đang rối ren, Philip, vua của
Macedonia, và Antiochus III, vua của Syria, đã hợp lực tấn công Ai Cập.
Vua phương Bắc và Vua phương Nam tiếp tục chiến
tranh, cuối cùng La Mã nổi lên và chiếm đất nước của Vua phương Bắc trước, xâm
chiếm miền nam Ai Cập và chiếm lấy toàn bộ Ai Cập.
Trong Đa-ni-ên 11: 14 nói rằng các con-cái của kẻ
hung-dữ dấy lên.
Một bản dịch khác nói là kẻ cướp người.
Đất nước hung-dữ này là La Mã.
La Mã bên bờ sông Tiber trên bán đảo Ý vươn lên từ một
quốc gia nhỏ bé lớn mạnh dần và lớn mạnh thành một cường quốc phi thường.
Tuy nhiên, Kinh thánh nói rằng đất nước đó cuối cùng
sẽ sụp đổ.
Trong Đa-ni-ên 11: 16 nói về cuộc chinh phục Sy-ri
và Pa-lét-tin của La-mã.
Trong Đa-ni-ên 11: 17 nói về công việc của Caesar và
Cleopatra, và cuối cùng Ai Cập rơi vào tay La Mã.
Ai Cập đã rơi vào tay La Mã như thế nào?
Vào năm 51 trước công nguyên, Vua Ptolemy XII của Ai
Cập qua đời, con trai cả Ptolemy và con gái của bà, Cleopatra, quyết định cùng
nhau kế vị ngai vàng Ai Cập.
Anh em cùng cha khác mẹ trở thành vợ chồng theo ý
nguyện của vị vua tiền nhiệm và cùng nhau điều hành chính trị, nhưng vì còn trẻ
(Cleopatra 18 tuổi và Ptolemy 10 tuổi) nên họ đã nhờ chính quyền La Mã giám hộ.
Vì vậy, chính quyền La Mã đã phong một quan chấp
chính tên là Pompey làm người giám hộ cho hoàng gia Ai Cập.
Chẳng bao lâu sau, một cuộc chiến đã nổ ra giữa hai
quan chấp chính La Mã là Pompey và Julius Caesar, Pompey bị đánh bại và phải trốn
sang Ai Cập.
Ptolemy đã ám sát Pompey để gây ấn tượng với Caesar.
Sau đó, Caesar trở thành người giám hộ của Ai Cập.
Tuy nhiên, khi Ptolemy lớn lên và cố gắng độc chiếm
quyền lực thì một cuộc chiến nổ ra giữa hai anh em và một cuộc nội chiến nổ ra.
Caesar đã cố gắng giải quyết tranh chấp, nhưng vì Ai
Cập là một quốc gia độc lập nên họ không muốn chịu sự trừng phạt của Caesar.
Tuy nhiên, Caesar cho rằng mình có quyền và trách
nhiệm trong vụ tranh chấp này vì là người bảo vệ hoàng gia Ai Cập, đồng thời
triệu tập quân đội nên cuối cùng cả hai bên đều bị Caesar phán xét.
Tuy nhiên, Cleopatra có dung mạo xinh đẹp nên dùng sắc
đẹp để quyến rũ Caesar.
Để có được một quyết định có lợi cho mình, cô ta thậm
chí còn kết hôn với Caesar và sinh một đứa con. (Caesar 52 tuổi, Cleopatra 21
tuổi)
Đây là lý do tại sao người dân Ai Cập nổi dậy chống
lại Caesar vì ông ta đang cố gắng đưa Cleopatra trở thành vua của đất nước.
Lúc này, Caesar yêu cầu quân tiếp viện từ mỗi tỉnh,
và các đội quân tiếp viện tiến xuống Ai Cập và hợp nhất với quân đội của Caesar
để trấn áp tình hình, từ đó Ai Cập bắt đầu trở thành nước chư hầu của La Mã.
Sau đó, Caesar đến Tiểu Á, chinh phục nhiều quốc
gia, đánh bại tất cả tàn dư của Pompey chống lại ông, và quay trở lại La Mã,
nơi ông giữ chức lãnh sự, nhưng bị ám sát tại La Mã sau khi bị đối thủ vướng
vào một âm mưu.
Với cái chết của Caesar, giấc mơ của Cleopatra tan
biến.
Vì vậy, Cleopatra đã trở về với con trai của mình,
nghĩ ngợi và yêu Archon Antony, quan chấp chính quyền lực nhất lúc bấy giờ, và
kết hôn.
Tuy nhiên, mọi nỗ lực bảo vệ Ai Cập của Cleopatra đều
không có kết quả khi Antony bị Augustus Caesar đánh bại và giết chết trong Trận
Actium.
Vì vậy, Cleopatra (39 tuổi) tự sát bằng cách để rắn
độc cắn vào ngực.
Ai Cập trở thành chư hầu của La Mã vào năm 47 trước công
nguyên.
(Đa-ni-ên 11: 20-22) “20Bấy giờ có một
vua khác sẽ nối ngôi người, sai kẻ bức-hiếp đi qua nơi vinh-hiển của nước;
nhưng trong mấy ngày người sẽ phải bại-hoại, chẳng vì cơn giận-dữ hay trận chiến-tranh
nào cả. 21Lại có kẻ đáng khinh-dể lên thay vì vua đó, mà người ta không tôn người
làm vua; nhưng người sẽ đến lúc yên-ổn, dùng lời siểm-nịnh mà mưu chiếm lấy nước. 22Những
cơ-binh đầy tràn, sẽ bị thua và vỡ tan trước người, cả đến vua của sự giao-ước
cũng vậy.”
Sau cái chết của Julius Caesar, người kế vị ông là
Augustus Caesar.
Ông là cháu nuôi của Julius Caesar.
Sau khi kế vị Julius Caesar, để trả thù cho cha
nuôi, ông đã thành lập liên minh với các quan chấp chính Antony và Lepidus và tổ
chức “bộ ba” để bình định đất nước.
“Bộ ba” là một liên minh gồm ba lãnh sự đưa ra ý kiến
của Thượng viện và thực sự lãnh đạo đất nước.
Để ghi nhận công lao của ông, Thượng viện đã trao
cho ông danh hiệu cao quý là Augustus. Sau này, với cái chết của Antony và
Lepidus, mọi quyền lực của Lã Mã đã trở lại với Augustus.
Augustus Caesar này là Caesar Augustus trong Lu-ca
2.
La Mã ban đầu là một nước cộng hòa, nhưng kể từ
Augustus Caesar, nó gần như được cai trị bởi một hoàng đế, vì vậy Augustus
Caesar thực sự trở thành hoàng đế đầu tiên của La Mã.
Ngoài ra, trong Đa-ni-ên 11: 21 nói rằng người sẽ kế
vị ông là một kẻ đáng khinh-dể, và đây là vua La Mã vào thời điểm Đức Chúa
Giê-su bị đóng đinh. (Tiberius, Vua thứ 2 của La Mã)
(Đa-ni-ên 11: 23-35) “23Dầu có lập hòa-ước
với vua kia, người cũng làm việc cách dối-trá; đem quân đến và được mạnh bởi một
dân ít người; 24người sẽ nhân lúc yên-ổn chiếm lấy các khu đất tốt nhứt
trong tỉnh, và sẽ làm điều mà tổ-phụ và liệt-tổ người chưa hề làm; lấy những đồ
đã cướp đã giựt được và của-cải mà chia cho những người theo mình; lập mưu đánh
các đồn-lũy, nhưng chỉ trong một thì mà thôi. 25Đoạn, vua đó lại phấn-chấn sức
mình và lòng mình, dùng một cơ-binh lớn đánh vua phương nam. Vua phương nam sẽ
đi đánh giặc bằng một cơ-binh lớn và mạnh lắm; nhưng người không thể chống-cự lại
được, bởi vì sẽ có người ta lập mưu nghịch cùng người. 26Những kẻ ăn trong
bàn vua sẽ làm cho vua bại-hoại; cơ-binh người sẽ tràn ra và nhiều người bị giết
và ngã xuống. 27Có hai vua ấy, trong lòng chỉ chực làm hại; ngồi cùng bàn
tiệc mà nói dối; song sự đó chẳng thành, vì sẽ còn có sự cuối-cùng nơi kỳ đã định.
28Vua sẽ trở về đất mình với nhiều của-cải lắm; lòng người đã rắp đối-địch cùng
giao-ước thánh, và người sẽ làm theo ý mình, và trở về đất mình. 29Đến kỳ
đã định, người sẽ trở lại và vào phương nam; nhưng lần sau không giống như lần
trước. 30Vì những tàu ở Kít-tim sẽ đến nghịch cùng người; cho nên người sẽ
lo-buồn và trở về. Người sẽ tức giận nghịch cùng giao-ước thánh, và làm theo ý
mình. Người sẽ trở về, và coi trọng những kẻ bỏ giao-ước thánh. 31Những
quân-lính của người mộ sẽ dấy lên, làm ô-uế nơi thánh cùng đồn-lũy, cất của-lễ
thiêu hằng dâng, và lập sự gớm-ghiếc làm ra sự hoang-vu. 32Người dùng lời
nịnh-hót mà dỗ-dành những kẻ làm sự dữ nghịch cùng giao-ước; nhưng dân-sự biết
Đức Chúa Trời mình sẽ mạnh-mẽ mà làm. 33Những kẻ khôn-sáng trong dân sẽ dạy-dỗ
nhiều người; nhưng họ sẽ phải ngã bởi gươm, bởi ngọn lửa, bởi sự phu-tù và sự
cướp-bóc lâu ngày. 34Trong khi họ sa-ngã, họ cũng sẽ được cứu một ít; song
nhiều kẻ sẽ lấy lời nịnh-hót mà theo họ. 35Trong những kẻ khôn-sáng sẽ có
mấy người sa-ngã, hầu cho luyện-lọc chúng nó, làm cho tinh-sạch và trắng, cho đến
kỳ sau-rốt, vì việc đó còn có kỳ nhứt-định.”
Trong Đa-ni-ên 11: 23 nói rằng La Mã đã nói dối sau
khi hứa hẹn và liên minh tấn công với Giu-đê vào năm 161 trước công nguyên.
Sở dĩ La Mã và Giu-đa thành lập liên minh là vì vào
thời điểm đó, người Giu-đa bị kẹt giữa Syria và Ai Cập và chịu nhiều ngược đãi.
Để tránh điều này, họ đã liên minh với La Mã.
Khi Giu-đa và La Mã liên minh, La Mã là một nước nhỏ.
Tuy nhiên, La Mã đã mở rộng đất nước một cách phi
thường.
Giáo Hoàng trỗi dậy ở La Mã đã thay đổi ngày lễ trọng
thể và luật pháp giao ước của Đức Chúa Trời, thay đổi thời điểm đã định.
Cách mạng Pháp và cuộc xâm lược của Ai Cập
(Đa-ni-ên 11: 36-39) “36Vua sẽ làm theo
ý-muốn mình; kiêu-ngạo và lên mình cao hơn hết các thần; nói những lời lạ-lùng
nghịch cùng Đức Chúa Trời của các thần. Người sẽ được may-mắn cho đến khi cơn
thạnh-nộ Chúa được trọn, bởi vì điều gì đã có chỉ-định thì phải ứng-nghiệm. 37Người
sẽ không đoái xem các thần của tổ-phụ mình, cùng kẻ mà đàn-bà vẫn mến. Người sẽ
chẳng coi thần nào ra gì; bởi vì người tôn mình lên cao hơn hết cả. 38Nhưng
người sẽ ở chỗ mình tôn kính thần của các đồn-lũy; người sẽ lấy vàng, bạc, đá
quí, và những vật tốt-đẹp mà tôn kính thần tổ-phụ mình không biết.”
Trong suốt thời kỳ tối tăm, Giáo hoàng cai trị theo
ý muốn của mình.
Giáo hoàng tự nâng mình lên và nói rằng Giáo hoàng lớn
hơn tất cả các vị thần và chống lại tất cả các vị thần.
Những người lính thập tự chinh đã bắt giữ và hành
quyết một cách vô điều kiện những nhóm được xác định là dị giáo, bằng cách đưa
họ vào chuồng sư tử hoặc bị thiêu chết trên cọc.
Lịch sử Tôn giáo ghi lại rằng 50 triệu thánh đồ đã tử
vì đạo trong suốt 1260 năm của thời kỳ tối tăm.
(Đa-ni-ên 11: 37) “37Người sẽ không đoái
xem các thần của tổ-phụ mình, cùng kẻ mà đàn-bà vẫn mến. Người sẽ chẳng coi thần nào ra gì; bởi vì người tôn mình lên cao
hơn hết cả.”
Cùng kẻ mà đàn-bà vẫn mến hay sự ham muốn của đàn bà.
(Đề cập đến nữ tu sĩ)
(Đa-ni-ên 11:38) “38Nhưng người sẽ ở chỗ
mình tôn kính thần của các đồn-lũy; người sẽ lấy
vàng, bạc, đá quí, và những vật tốt-đẹp mà tôn kính thần tổ-phụ mình không biết.”
Tôn kính thần của các đồn-lũy, thần quyền năng (Đây
nói về thần Ba-anh)
Thậm chí ngày nay, thần mặt trời thống trị thế giới.
(Chủ nhật và Giáng sinh, v.v.)
(Đa-ni-ên 11: 39) “39Người sẽ cậy thần lạ
giúp cho mà lấy các đồn-lũy vững-bền, và người sẽ
ban thêm sự vinh-hiển cho kẻ nào nhận mình. Người cho họ cai-trị nhiều người,
và chịu tiền-bạc mà chia đất.”
Nó ám chỉ Giáo hội Công giáo cai trị các quốc gia với
sự giúp đỡ của một vị thần ngoại lai.
Có một sự việc xảy ra vào thế kỷ 11, hoàng đế Henry
IV của Đức gần như bị vạ tuyệt thông vì đã phớt lờ Giáo hoàng Gregory VII.
(Đa-ni-ên 11: 40) “40Đến kỳ sau-rốt, vua
phương nam sẽ tranh-chiến cùng người. Vua phương bắc đem xe binh, lính kỵ và
nhiều tàu, xông đến vua đó như cơn gió lốc. Người sẽ lấn vào các nước, tràn tới
và đi qua.”
(Bản dịch chung) có viết rằng: “Vua phương Nam chống
lại Vua phương Bắc”.
(Đa-ni-ên 11: 40-45) “40Đến kỳ sau-rốt,
vua phương nam sẽ tranh-chiến cùng người. Vua phương bắc đem xe binh, lính kỵ
và nhiều tàu, xông đến vua đó như cơn gió lốc. Người sẽ lấn vào các nước, tràn
tới và đi qua. 41Người sẽ vào đến đất vinh-hiển, và nhiều nước sẽ bị đổ. Song
những người Ê-đôm, người Mô-áp và những kẻ làm đầu trong dân Am-môn sẽ thoát khỏi
tay người. 42Người sẽ dang tay ra trên các nước, và đất Ê-díp-tô sẽ không
thoát khỏi. 43Người sẽ chiếm lấy các của-báu, vàng và bạc, cùng hết thảy đồ
quí-báu của Ê-díp-tô. Dân Li-by và dân Ê-thi-ô-bi sẽ theo sau người.”
Ở đây, Vua phương Nam là Ai Cập và Vua phương Bắc là
chính quyền cách mạng Pháp.
Cách mạng Pháp bắt đầu vào năm 1793, và Giáo hoàng
Pius VI bị bắt và bị giết vào năm 1799, năm cuối cùng của cuộc cách mạng. Quân
cách mạng Pháp đã chiếm đóng Giê-ru-sa-lem, xâm lược Ai Cập, cướp đi rất nhiều
vàng bạc châu báu.
Tuy nhiên, Ê-đôm, Mô-áp và Am-môn được cho là đã trốn
thoát khỏi chúng.
(Đa-ni-ên 11: 44-45) “44Song những tin-tức
từ phương đông và phương bắc sẽ đến làm cho người bối-rối; người sẽ giận lắm mà
đi ra để tàn-phá và hủy-diệt nhiều người. 45Người sẽ đặt các trại của cung
mình ở khoảng giữa biển cùng núi vinh-hiển và thánh. Song người sẽ đến sự cuối-cùng
mình, và chẳng có ai đến giúp-đỡ người cả.”
Trong Đa-ni-ên 11: 44 nói rằng tin đồn đến từ phía
đông bắc và khiến họ bối rối.
Phía đông bắc của nước Pháp là Liên Xô.
Napoléon thua cuộc chiến với Liên Xô. Nhiều người đã
chết trong cuộc chiến này.
Napoléon muốn chiếm Giê-ru-sa-lem và xây dựng cung
điện giữa các ngọn núi thánh, nhưng ông đã thất bại vì không có ai giúp đỡ.
Đa-ni-ên 11 là một lời tiên tri từ thời vua Si-ru
cho đến thời kỳ cuối cùng.
Alexander và bốn đất nước, Thời kỳ hoàng kim của La
Mã, Cách mạng Pháp và cuộc xâm lược Ai Cập. Những sự kiện này được tiên tri trước.
Amen!!!